Đây là câu chuyện em đọc bên VNKRONLINE từ năm lớp 8 (bà chị in ra rồi đem về cho em đọc). Truyện viết mộc mạc, cảm động, đúng chất lính nhà ta. Cuộc chiến tranh chống lại Trung Quốc xâm lược có đề cập trong sách giáo khoa nhưng nói chung là sơ sài vì chính phủ còn ngại về quan hệ ngoại giao giữa 2 nước( trong sách nói có nửa tháng, giữa tháng 2 đến đầu tháng 3 nhưng sự thật lại kéo dài đến mấy năm. Đến năm 88 lại đánh 1 lần nữa nhưng quy mô nhỏ hơn) Nói chung quan hệ VN-TQ chẳng tốt đẹp gì mà hình như càng ngày càng xấu đi. Bác nào đọc vụ tàu chiến TQ bắn chết ngư dân Thanh Hóa thì rõ. Thôi, lạm bàn truyện chính trị rồi, mời các bác vào vấn đề chính. Truyện đánh Khựa các bác à!!! Hồi ký của Cao Sơn
Xúc động quá kể không biết có đầu có đũa không. Ngày đấy em thuộc Tiểu đoàn 5, trung đoàn 692 ( đoàn Thanh Xuyên, đơn vị trước đây của Lê Đình trinh), sư 301, Quân khu TĐ lên tăng cường cho mặt trận. Lên đến Bắc Quang, cách thị xã HG khoảng 80km thì lính đào ngũ hơn nửa. Sợ quá các bác ạ Em thì lúc đấy 17 tuổi, bẻ gẫy sừng trâu nên còn máu. Từ thị xã HG, rẽ phải đi lên cổng trời Quản bạ. Đây goi là cửa tử vì pháo TQ suốt ngày giã cua. Bọn em hành quân bộ. Chập tối, cả đơn vị dừng chân nghỉ ăn cơm. Cơm xong, em với thằng Toản cầm găng gô xuống suối múc nước lên đun pha trà. Đột nhiên có nhiều tiếng nổ dữ dội. TQ pháo kích đấy. Đất đá bay rào rào. Em với thằng Toản ngã dúi ngã dụi. Sợ không thở được. 15 phút thì pháo dứt, Toản nămg cạnh em không nhúc nhích. Em lay nó dậy, nó không núc nhich. Nó đi rồi các bác ạ. Sau đó, em ở trên ấy 6 tháng. Bọn em tiếp quản của đặc công. Nếu em không nhầm thì đấy lính của M113. Đại hình điểm cao đấy rất buồn cười. Phái bên TQ thì rất dốc và có nhiều vật cản, phía bên ta thì thoai thoải và trống trơn. CHính vì vậy, bên kia mới tổ chức đánh theo phân dội 3 người. Đánh kiểu đó, bộ binh ta khoác thét vì đại hình trống trải.
Em sẽ kể tiếp cho các bác 6 tháng trên ấy em đánh đám ra sao. bây giờ cho em đi ngủ đã
Em vừa đi Sơn la về. Em kể tiếp nhé. Hôm nọ kể đến đoạn thằng Toản về chầu ông vải rồi phải không? Trong kỹ thuật QS, mỗi nước có môt lực lượng dọn chiến trường riêng của mình. Mỹ lấy không quân làm lực lượng dọn chiến trường. Liên xô lấy tên lửa. TQ thì dùng pháo binh. Chính vì vây, chiến thuật của chúng nó là rót pháo. Cấp tập, dồn dập vào những vị trí chúng cho là trọng yếu. Khoảng 30 phút sau klhi pháo bắn, bộ binh mới xông trận. Đó là lý do tại sao bọn Tàu khaói chơi pháo thế. Những chuyện thêu dệt là pháo tầu bắn giỏi đến mức đạn chui vào nòng pháo ta là phét lác. Khi pháo bắn, trinh sát pháo phải nằm trong trận địa pháo để báo về hiệu chỉnh. Có khi pháo dập luôn cả vào vị trí đang ẩn nấp. Sau trận pháo đầu tiên. Em đã hiểu thế nào là chiến trường. BỌn em thu don đồ đạc nhanh chóng và hành quân tiếp. Khi lên đến chôt. Thật kỳ lạ. Bọn em vừa qua 3 tháng huấn luyện bản lề, quân lệnh như sơn, tóc tai quần áo chỉnh tề. Nhưng trên này, lính chốt trông như người rừng. Họ thực hiện 3 không:
- Không mặc quần áo mới ( chỉ người chết mới thay quần áo mới)
- Không cắt tóc cạo râu( Sợ vận đen) Ngoài lề chút, vì khoản không cắt tóc cạo râu, để như người rừng thế này mà ta bắt được mấy thằng gián điệp của Tàu. Bọn này quần áo lôi thôi bẩn thỉu, trông khá giống VN nhưng lại để đầu đinh ba phân, bị mấy bác nhà ta tóm sống :sangkhoai (Mikhail)
- Không bắt tay và chào tạm biệt ( sợ tạm biệt rồi mãi mãi không về) Bọn em nhanh chóng vào hầm. Gọi là hầm cho oai, pháo dập trúng thì 10 hầm như thế cũng không tránh nổi. Em cùng hầm với thằng Chính. Thằng này quê Hải hưng, nói ngọng, núc nào cũng mơ ước được ăn nòng nợn. Thằng Chính lên đây 3 tháng, nó đánh 5 trận rồi. Em hỏi nó có sợ không. Nó bảo trận đầu sợ đ… bắn được. Nằm dưới hầm, thò súng lên trời kéo một băng. Thế đã nhé, mai em lại kể tiếp
Kể tiếp nhé… Thằng Chính cùng hầm hơn em 3 tuổi đời. Nó nhập ngũ trước em 3 năm. Đúng ra, giờ này nó phải ở quê cày ruộng rồi mới phải. Nó bảo, hôm đó, chúng nó đã được ra quân. Đơn vị cách nhà ga 15 km đi bộ. Một số thằng cầm được quyết định là về ngay. Một số còn lưu luyến anh em, ở lại đêm cuối với anh em, mai đi sớm ra ga. Chính cũng vậy, 3 năm ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với nhau, còn một đêm hàn huyên, nên nó ở lại. Không ngờ, đêm hôm đó, bọn Tàu giở chứng. Toàn đơn vị được đặt trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cao độ. Những cậu nào về từ chiều thì thôi, cậu nào còn ở lại thì phải ở lại để chiến đấu. Vậy là nó phải ở lại và hôm nay đang ngồi với em trong hầm chữ A, bên kia là đất Tầu. Em là lính mới, nhiều cái bỡ ngỡ chưa biết, Chính phải chỉ bảo từng ly từng tý. Chẳng hạn như là, ra khỏi hầm phải đội cái nồi cơm điện nặng 1,4kg. Đầu em thì nhỏ, đội vào cứ lủng là lủng lẳng. Em nghĩ chỉ chẳng cần mảnh đạn mảnh pháo, chỉ cần hòn đá rơi vào cái mũ sắt này em cũng lộng óc mà chết. Đầu hầm luôn đặt một khẩo cối cá nhân 60 và 2 hòm đạn đã nhồi liều phóng. Chính bảo em tranh thủ mà ngủ, ngủ được lúc nào là ngủ ngay. Bọn Tàu nó đánh không kể giờ đâu. Chính kiểm tra lại cơ số đạn, kéo cơ bẩm, khoá an toàn, đặt súng xuống rồi nằm ôm. Một lát thì thấy nó gáy như sấm. Em ra khỏi hầm, nhìn ngó các hầm xung quanh. Các hầm được nối với nhau bằng giao thông hào. Em chạy qua mấy hầm chơi, tìm mấy thằng cùng đơn vị. Có mấy thằng đang khóc tu tu. Em cũng hơi hãi nhưng không đến mức ấy. Đại đội trưởng nhắn em về hầm. Giọng nói ông mêm mỏng đến không ngờ. Sau này em mới hiểu, trên này, cái sống và cái chết cách nhau gang tấc. Mọi người luôn cảm thấy cần nhau, dựa vào nhau để sống, vì vậy, không có chủ nghĩa quân phiệt như của mấy ông sỹ quan dưới kia.
Em lại phải đi thổi cơm cho các cháu, hẹn kể tiếp cho các bác vào hôm sau. Lần sau gay cấn đấy: đánh nhau bên đất Tầu (còn tiếp)