Stress Management Everyone experiences stress from time to time, so it is perfectly normal. However, normal doesn’t necessarily mean healthy. Nor is it inevitable! Believe it or not, you can learn how to largely eliminate stress. I don’t mean eliminate the pressures in your life - those will probably persist. The way I think of it, pressure is what is happening to you, but stress is how you react to those pressures. So, you can keep the pressure and get rid of the stress. A good example of this comes from the study of stress in executives. Several studies have shown that low and middle level executives show many stress symptoms, like ulcers, high blood pressure, tension, burnout and so on. Top executives, however, as a group show much fewer stress signs. There are exceptions in both directions, of course. Why do big wigs show fewer signs of stress? There may be many reasons, like more control over their lives, but it is hard to believe they don’t have pressures. So why don’t they get as stressed out? Probably the main reason is that they are either naturally stress resistant or have learned how to handle the pressure without letting it eat them up. It’s like the old saying, “If you can’t stand the heat, get out of the kitchen”. Fortunately, stress management is largely a learnable skill. Most people can learn how to take the heat in their lives. Before we talk about how, let’s consider what stress is in more detail. The way I think of it, stress is a “false alarm”. What I mean is that it is the erroneous activation of the “danger alarm” system of the brain. I visualize it as a big red fire alarm inside the head. This is a system we are all born with and it is a good thing to have. However, the biological purpose of this system is to help prepare us for dealing with real, physical danger. When the danger alarm is turned on, it produces a physiological response called the “fight or flight” reaction, which helps us to fight the danger or flee it. When you are in real, immediate physical danger, it is appropriate to feel afraid. Getting your body charged up with adrenaline may well help to keep you alive. However, most of the time when we feel stressed, there is no immediate danger, so it is a false alarm. The fire alarm is sounding, but there is no fire! So how do you learn how to manage stress? There are basically two main ways:
- Learn how to turn off the alarm system through various relaxation methods.
- Learn how to not turn it on inadvertently in the first place. Relaxation methods work on the idea that you can’t be relaxed and uptight at the same time. Basically, anything you do that is the opposite of what the danger alarm system does will tend to shut it off. Some examples include: • Deep breathing - taking deep, slow breaths rather than the shallow, fast breathing we feel when we are stressed. This really works physiologically to help shut off the danger alarm. • Muscular relaxation - tensing and relaxing various muscle groups can work wonders. Try your neck and shoulders, your shoulder blades, your forehead and eyes, tensing these groups for a few seconds, then relaxing them. You can also combine this with deep breathing by inhaling while you tense, then exhaling when you relax the muscles. There are more sophisticated versions of these muscular methods, like the shower of relaxation and progressive relaxation. • Visualization - imagine a very peaceful scene, like laying on the beach, out in a fishing boat on a lake, in a mountain cabin or whatever. It can be a real place or you can make it up. Try to invoke all your senses as you imagine being in this very peaceful, relaxing place. What do you see? What sounds are there? What sensations of touch, temperature or smell? For example, you might imagine the sun on your skin, the cool breeze on your forehead, the salt tang of the ocean, the grit of the sand. Try all these methods and see which works better for you. Some people do better with muscular methods, others with visualization. All these can be learned quite readily and often work very well. In the long run, however, it is better to learn how to avoid getting stressed out in the first place. So how do you do that? Well, the clue is in the visualization method. Thinking peaceful thoughts makes you feel relaxed. In imagining a peaceful place, you have also distracted yourself from whatever thoughts you were having before. This points out the basic premise of cognitive/behavioral psychology, that our feelings and behaviors are largely caused by our own thoughts. This is oversimplified, because there are many feedback loops that make the connection between thoughts, feelings and behaviors sort of like a chicken and egg problem. But the simple version of the cognitive theory is that peaceful thoughts cause relaxation and stressful thoughts cause stress. In other words, the reason we get stressed out is not what is happening to us and not what happened in the past (at least not directly), but rather, how we are thinking about what is happening. Past experience does influence us strongly, but the medium of that influence is beliefs or thoughts. For example, if you were abused as a child, you might have developed the belief that you are worthless. It is this belief today that is making you feel depressed, not the fact of the abuse itself. This is a really neat, powerful idea because it means we can overcome the bad experiences of the past. It means we have power over ourselves, so we don’t have to be victims of the past or of present circumstances! The best way to manage stress is to learn to change anxiety to concern. Concern means you are motivated to take care of real problems in your life, but your danger alarm system is not erroneously activated. Changing your feelings is largely a matter of learning to identify and change the upsetting thoughts that are the immediate and proximate cause of upset emotions.
Thành thật xin lỗi là khi đọc bài này mình thấy vỡ lẽ ra được nhiều điều, bài ngắn gọn nhưng rất đầy đủ, phải nói là xúc tích, nên mình copy lại để dành đọc về sau, không chú ý đến tác giả cũng như nguồn gốc. Mình post vào đây vì thật tình muốn chia sẻ, chứ không có ý chôm bài người khác làm bài của mình. Xin nói rõ mình không phải là tác giả. Để tạ lỗi, mình gửi các bạn câu chuyện sau, mong các bạn hiểu cho rằng mình rất thích ứng dụng vào thực tế những công cụ hữu ích, nên đôi khi thật là vô tình đối với người tạo ra.
Sau nhiều năm cần mẫn làm việc, một nhà phát minh khám phá được cách tạo ra lửa. Ông mang các dụng cụ của ông đến những vùng miền Bắc đầy băng giá và giới thiệu cho bộ lạc ở đó cách tạo ra lửa - đồng thời ông giải thích cho họ những tiện ích của lửa. Người ta thích thú quan tâm đến phát minh mới mẻ này đến nỗi không ai nhớ cám ơn ông. Và ông lặng lẽ rời họ ra đi. Là một người cao thượng, ông không mơ ước được người ta tưởng nhớ hay tôn sùng mình. Ông chỉ tha thiết một điều, đó là người ta tận dụng được phát minh của ông. Dân chúng ở bộ lạc thứ 2 cũng sốt sắng nghe ông chỉ dạy. Nhưng các giới chức ghen tị với ảnh hưởng của ông và họ đã thủ tiêu ông. Để lấp liếm tội ác của mình, họ đã làm một bức chân dung của Nhà Phát Minh Vĩ Đại và đặt nó lên bàn thờ chính của đền thờ. Họ lập ra một phụng vụ để tưởng nhớ Nhà Phát Minh và tôn sùng danh của ông. Người ta chú ý đến từng ly từng tý đến nỗi không một chấm hay phẩy nào trong phụng vụ có thể bị thay đổi hay bỏ sót. Khí cụ làm ra lửa được cung kính cất giữ trong một chiếc hòm - và người ta nói rằng nó sẽ chữa lành bất cứ ai đau yếu mà đặt tay lên nó trong niềm tin. Chính vị Thượng Tế đảm nhận công việc biên soạn một Tiểu Sử của Nhà Phát Minh. Nó trở thành Sách Thánh, trong đó tấm lòng nhân ái của Nhà Phát Minh được đưa ra như một ví dụ cho mọi người phấn đấu bắt chước, những việc làm của ông được ca ngợi, tính cách siêu phàm của ông được ấn định thành một tín điều. Quyển sách được truyền cho các thế hệ tương lại, và những vị tăng lữ có thẩm quyền giải thích từng lời Nhà Phát Minh nói và ý nghĩa của cuộc sống thánh thiện cũng như cái chết của ông. Họ kiên quyết xử tử hay tuyệt thông bất cứ ai đi trệch khỏi giáo lý của họ. Vì quá bận rộn với những công việc đầy ý nghĩa ‘Tôn giáo’ như thế, họ hoàn toàn quên mất cách tạo ra lửa. - Tony de Mello