Cho đến giờ, khi đã kết hôn được 4 năm và có một cô con gái, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao mình lại cưới một cô vợ như em: không có việc làm, không xinh đẹp, không khéo léo. Quả thực, tôi chỉ cưới cô ấy vì mẹ tôi đảm bảo rằng, cô ấy là một cô gái tốt và cô ấy thích hợp để làm vợ tôi.
Lấy vợ về, tôi không biết phải xin cho cô ấy làm gì vì thực chất, vợ tôi sức khỏe không được tốt lắm, trình độ cô ấy cũng không cao (vợ tôi tốt nghiệp trung cấp). Lúc đầu bạn tôi giới thiệu cho tôi một công việc thu ngân, bảo là có thể hợp với vợ tôi, nhưng tôi cho em đi làm được 1 tuần thì nghe mấy người ở đó kêu than dữ lắm, họ bảo rằng, vợ tôi kém, chậm chạp, làm họ mất một số tiền lớn. Nghe vậy tôi thấy bực và xấu hổ vô cùng, tôi bắt vợ tôi nghỉ việc ngay lập tức.
Ảnh minh hoạ
Tôi không hiểu mẹ tôi thấy vợ tôi tốt chỗ nào, tôi thì thấy cô ấy giống như là một gánh nặng và là một món nợ mà kiếp trước tôi phải mang ơn, giờ đã đến lúc phải trả vậy. Đi ra ngoài gặp bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giỏi giang, về nhà lại chứng kiến cảnh bà vợ quanh năm chỉ biết làm bạn với góc nhà, nhiều lúc tôi cũng chán chỉ muốn bỏ quách rồi cặp bồ cho xong.
Ấy vậy mà nào tôi có được yên, hôm rồi vợ tôi chẳng biết làm gì mà bị ngã đến mức bó bột chân. Tôi không thấy thương vợ mà chỉ thấy cáu, đã ở trong nhà không phải làm gì rồi còn để ra nông nỗi này. Tôi đưa vợ đi băng bó xong rồi về chạy qua nhà hàng xóm uống rượu.
Anh hàng xóm vốn rất thân với tôi, nghe tôi phàn nàn chuyện vợ con thì chỉ mỉm cười bảo rằng: “Tôi chỉ ước có vợ được một chút xíu vợ cậu mà không được, cậu còn than vãn nỗi gì”. Tôi nghe thế thì thở dài: “Nếu anh thích em biếu không luôn cho anh đấy, em thì chỉ ước vợ em khéo được một chút như vợ anh. Đằng này, vợ em suốt ngày chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, chả làm gì hết rồi còn để bị ngã. Em chán lắm rồi ấy”.
Anh hàng xóm nghe tôi nói vậy thì khoát tay bảo: “Ai bảo vợ cậu không làm gì. Có muốn xem không?”. Nói rồi, anh dắt tay tôi vào phòng làm việc, nơi để chiếc máy tính gắn với [b]Camera IP[/b] ngoài cửa. Khi anh hàng xóm mở một đoạn video quay cảnh vợ tôi lúi húi quét dọn trước cổng, tôi mới thấy chột dạ. Tôi ngồi xem hết những đoạn video về vợ mà cảm giác cứ bần thần.
Thì ra vợ tôi không ngồi không bao giờ. Sáng sớm, cô ấy quét vườn, chăm sóc mấy chậu cảnh, tưới cây cho tôi. Xong đâu đấy, vợ tôi xách giỏ đi chợ. Đi chợ về, cô ấy biến mất khoảng 1 tiếng (chắc là bận chuẩn bị đồ ăn). Đến khoảng 10h, tôi lại thấy vợ mang chăn, gối ra ngoài vườn phơi vì tôi khá khó tính, ngày nào cũng muốn chăn gối sạch sẽ. Đến chiều, vợ tôi lại lúi húi chuẩn bị bếp và mấy cái chảo để ra trước cổng. Để ý kỹ mới thấy vợ tôi làm bánh để bán cho mấy đứa học sinh học gần đó. Nhưng đến khoảng 4h, nàng lại tất bật dọn dẹp rồi lấy chổi quét sạch hết những “dấu tích” ở trước cổng.
Xem đến đây, tôi mới chột dạ vì hôm rồi thấy một đống bếp với chảo để phía sau nhà kho. Tôi hỏi thì vợ nói rằng, của cô bán hàng rong gần đó gửi, vì thấy cô ấy tội nghiệp nên vợ tôi cho để nhờ. Thì ra nàng làm thêm bánh để bán mà không nói gì với tôi. Chất lượng hình ảnh trên Camera IP rõ nét nên tôi nhìn thấy dáng vẻ của vợ rất rõ, tôi mới biết là cô ấy mệt lắm.
Ảnh minh hoạ
Anh hàng xóm lúc này mới nhìn tôi cười cười bảo: “Anh không muốn theo dõi vợ chú, nhưng mà do cái [b]camera ip wifi[/b] này lắp hướng đó nên hình ảnh của cô ấy bị thu lại hết. Như anh đây phải mất 6 triệu để thuê ô sin một tháng, vợ chú không đi làm nhưng lại làm việc gấp đôi cô ô sin n hà anh đó. Chú đừng nghĩ vợ mình không làm gì”.
Nghe đến đây tôi mới chột dạ. Ngay cả anh hàng xóm còn nhận ra công việc của vợ tôi mệt mỏi như thế nào, vậy mà thời gian qua tôi cứ xem thường cô ấy. Tính ra mỗi tháng, tôi chỉ đưa cho vợ 5 triệu tiền sinh hoạt, chưa bằng 1 tháng lương anh hàng xóm trả cho ô sin. Tôi đã nghĩ như thế là nhiều, nhưng sự thật thì chừng đó không thể đủ chi tiêu cho 1 gia đình 3 người. Vợ tôi làm thêm bằng việc bán bánh, nhưng cô ấy không muốn tôi biết. Ngày nào bố con tôi cũng được ăn ngon chắc là nhờ vợ tôi bỏ thêm tiền vào.
Tôi thấy xấu hổ và thương vợ vô cùng. Cuối cùng sau mấy năm cưới nhau, giờ tôi mới biết trân trọng người vợ thảo hiền của mình. Có lẽ mẹ tôi đã đúng, với một người ích kỷ như tôi thì chỉ có cô ấy mới chiều chuộng và sống cùng được. Tôi đi thẳng về nhà, vào phòng mang theo một cốc nước cam cho vợ rồi nắm tay cô ấy bảo: “Lần sau đi đứng cẩn thận em nhé. Em mà có mệnh hệ gì thì bố con anh biết sống thế nào?”. Giây phút đó, tôi thấy vợ mình cười rất tươi và bản thân tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Xem thêm: [b]Camera IP giá rẻ[/b]