làm thơ

ai có bài thơ nào thì post vào đây nhe mình có 1 bài : ko phải mình sáng tác Bài thơ đầu anh viết tặng em Là bài thơ viết về đôi dép Khi nỗi nhớ trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng hề rời nửa bước Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung cát bụi cùng nhau.

Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều là khập khiễng Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi dâu.

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.

Đôi dép vô tư khăng khít bước song hành Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng anh yêu em ở những điều ngược lại Gắn bó với nhau bởi một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

đây mới là bài đáp lại của mình: Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép. Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài. Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.

Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước. Lại bắt em tì lên mặt đất thô. Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời Lại biết rằng đất đen em đang tựa.

Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc. Của sức người của vinh nhục bon chen. Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường. Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.

Anh không thể… để phút nào hụt hẫng. Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em. Đôi dép kia đâu phải mãi song hành. Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống. Để nhìn vào em lại bảo… giống anh. Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn. Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!

Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”. Chẳng thể là hình dáng của hai ta. Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết. Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von.

Sắp 22 tháng 12 rồi, ai có bµi thơ nào hay về bộ đội thì post lên cho mọi ng­uoi cùng xem nha!! (tụ sáng tác thì càng tốt)!! :welcome (

chỉ còn là nỗi nhớ trong mỗi đêm thâu. đêm bão tố gió vang rền ghê rợn. gió vẫn rít thổi từng cơn lồng lộn tim run lên lòng nhức nhối tim đau. chỉ còn là nỗi nhớ dưới cơn mưa rơi tí tách cho lòng anh se lạnh. chiếc áo mong manh trong biển trời xa vắng. bao năm rồi đằng đặng một chiều mưa nước mắt chảy dài mãi tận sông sâu. gió nức nở trong biển trời biền biệt. nỗi đau đớn giận hờn hỏi sông ơi có biết. anh chỉ yêu một dòng sông tha thiết ở trong lòng

Bài này không phải mình sáng tác nhưng thấy hay nên post lên cho mọi người cùng đọc nha!! Ngày cuối cùng.

Hết mất rồi, chỉ sau ngày hôm nay Ta và Người, sẽ chia tay hai ngả Hết mất rồi, những ngày xưa êm ả Ta và Người, sẽ chẳng còn của nhau.

Hết mất rồi, chỉ sót lại niềm đau Lời cuối cùng, cuốn buồn vui đi mất Hết mất rồi, chẳng còn gì ân hận Người cũng buồn, có nuối tiếc gì đâu.

Ngày hôm nay, chôn chặt đáy tim sâu Cố thổi bùng, nến thời gian sắp tắt Phút một mình, nghe đầu môi đắng mặn Đưa Người về, ta tiễn cả ta đi.

Tự hỏi lòng, ta còn lại được gì Không gì cả, mà như là tất cả Có một nơi, giữa đời thường nghiệt ngã Đáy tim mình, ta chạy tới tìm EM.

Xin lỗi bạn của tôi

Một đêm thức trắng, nghĩ bâng quơ, Nhớ đến năm xưa lúc dại khờ, Xin lỗi bạn ơi,tôi có lỗi, Thật tình chẳng muốn chuyện vậy đâu!

Nhớ lại thuở xưa mình thơ dại Trẻ người non dạ mới làm sai Chỉ vì nông nỗi,gây cho cố, Thành thử bây giờ …chuốc…khổ đau…

Tôi nhớ ngày xưa thân nhau lắm, Đi đâu cũng có bạn và tôi Ngậm ngùi mình tôi ngồi nhớ lại, Nơi xa,chắc hẳn…bạn…quên… rồi…

Có lẽ hai đứa nay xa lạ, Một bèo nước,một áng mây trôi. Thẳm sâu trong tim,tôi vẫn nhớ… Nơi đó…đã có…bạn …và tôi.

Vẫn biết dù rằng là như thế, Mãi mãi hai đứa chẳng như xưa Có lẽ,bạn ơi,tôi vẫn muốn,… Nói lời xin lỗi,…bạn của tôi…