Hoa Thạch Thảo

Hôm nay golddawn mạn phép viết một bài về một loài hoa mà hầu như golddawn chỉ biết nó qua một bài thơ mà golddawn đã đọc trong một bài báo cũ, bài báo trước thời gian giải phóng đất nước mà có lẽ lúc đó golddawn còn chưa sinh ra. Nhưng cái buồn đậm chất của nó có lẽ sẽ ảnh hưởng tới bất kỳ tâm trạng của ai khi nghe nó. Golddawn đọc nó vào năm lớp 9 trong và cứ nghĩ về nó tới bây giờ. Golddawn chỉ biết loài hoa đó qua một vài câu thơ trong bài báo mà trang giấy bị vàng úa theo thời gian. Golddawn sẽ trích lại bài thơ đó sau đây:


Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo Em nhớ cho: Mùa Thu đã chết rồi ! Mùa Thu đã chết, em nhớ cho Mùa Thu đã chết, em nhớ cho Mùa Thu đã chết, đã chết rồi. Em nhớ cho ! Em nhớ cho, Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa! Trên cõi đời này, trên cõi đời này Từ nay mãi mãi không thấy nhau Từ nay mãi mãi không thấy nhau…

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo Em nhớ cho: Mùa Thu đã chết rồi ! Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em. Vẫn chờ em, vẫn chờ em Vẫn chờ… Vẫn chờ… đợi em !

Ngay lập tức bài thơ này đi ngay vào trong lòng mà không cần phải đọc thuộc, golddawn chỉ đọc có một lần mà nét buồn bã của bài thơ đã đi vào lòng rất nhanh chóng. Có lẽ lúc đó golddawn chưa biết tới bài thơ đã phổ nhạc. Sau này golddawn mới biết được bài hát đó được nhạc sỹ Phạm Duy dịch thơ và phổ nhạc. Có lẽ golddawn đã không nhớ là mình hát bài này từ lúc nào, phải chăng âm điệu và cảm xúc của bài thơ này được thể hiện rất hoàn hảo trong bài hát đó cũng như bất kỳ ai hễ nghe hay đọc một lần về bài thơ này đều công nhận rằng mình có thể cất cùng một giọng hát giống như vậy. Tên gọi của bài thơ này cũng như bài hát cũng không thống nhất. Golddawn biết bài thơ lẫn bài hát đều có hai tên gọi: Thứ nhất có thể gọi là bài thơ Mùa Thu Chết hay tên gọi còn lại là Hoa Thạch Thảo. Nhạc

http://music.vuilen.com/play.php?albumid=483&songid=5600

Bài thơ được dịch ra từ khổ thơ ngắn gồm bốn câu của một tác giả người Pháp, Guillaume Appolinaire. Bài thơ đó có tên là L’ Adieu

J’ai cueilli ce brin de bruyère L’automne est morte souviens-t’en Nous ne nous verrons plus sur terre Odeur du temps Brin de bruyère Et souviens-toi que je t’attends Tạm dịch:

Tôi đã hái ngọn cây thạch thảo Mùa thu chết rồi em hãy nhớ Chúng ta không còn thấy nhau trên đời Thời gian thơm mùi ngọn cây thạch thảo Và xin em nhớ rằng tôi vẫn đợi chờ

Ngoài ra golddawn còn phát hiện thêm một dị bản nửa về bài thơ này. Sau này golddawn mới biết đó là bản dịch của nhà thơ Bùi Giáng.

Ta đã hái nhành lá hoa thạch thảo Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa Mộng trùng lai không có được trên đời Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi Và nhớ nhé, ta đợi chờ em đó…

Đã hái nhành kia một buổi nào Ngậm ngùi thạch thảo chết từ bao Thu còn sống sót đâu chăng nữa…

Hoa thạch thảo thuộc về họ cúc và hay còn gọi là hoa cúc tím. Nếu như bạn nào đi Đà Lạt hoặc lên xứ lạnh sẽ thấy hoa thạch thảo mọc dại khắp nơi. Có lẽ cái bản chất hoang dã và mọc lẻ loi trong đám cỏ làm cho loài hoa này gắn liền với sự lẻ loi trong tình yêu hoặc nếu không phải vậy thì hoa thạch thảo là lời nói của một loài hoa chịu đựng sự lạnh lùng của mưa gió, đứng trong thế giới bao la của núi rừng xung quanh nhiều hoa cỏ mà vẫn cảm thấy lẻ loi. Hay đó là giá trị của cô đơn. Có lẽ như một bài viết trên blog của Hoa Thạch Thảo Memory thể hiện được cái điều mà golddawn muốn nói.

Người ta nói nhiều về mùa thu, mùa của lá vàng rơi, mùa hoa cúc, mùa dịu dàng, mùa lãng mạn, mùa của tình yêu… Nhưng có mấy ai thấy một mùa thu đã chết? Có mấy ai biết được hương thời gian? Có mấy ai đau khổ đến tột cùng vì một tình yêu đã mất: Đôi chúng ta sẽ chẳng còn được nhìn nhau nữa! Trên cõi đời này…

mình hiểu được tình cảm của bạn dành cho bài thơ buồn này. Có lẽ bnj là người có tâm hồn vô cùng nhạy cảm , trong diễn đàn hóa học này, cám ơn bạn đã mang đến cho tụi mình một chút lãng mạn , bay bỗng của văn học .